Từ sau gốc cây tùng, tôi nhận ra em trai mình và người con gái tôi yêu
thầm đang hạnh phúc trong cái ôm ấm áp. Trái tim tôi hơi nhói, nhưng
lòng tôi thanh thản.
-Mình sẽ là chỗ dựa của cậu.
-Sống dựa vào một thứ gì đó…
-Em có thể thôi đi được không? Dựa vào thứ gì đó thì đã làm sao, chẳng lẽ điều đó làm em bận lòng đến vậy sao?
-Phải, rất bận lòng. Vì anh không phải là em, vì chúng ta giống nhau nhưng anh tự do, còn em phải dựa vào những thứ này!
Gia Lâm quỳ xuống bằng hai đầu gối đã chai sần, dùng hết sức vẩy đôi tay
giả ra trước mặt Gia Hưng. Sống một cuộc sống mặc cảm hơn 11 năm nay,
Lâm đau đớn mỗi lần đối diện với chính hình ảnh của mình trong gương,
dối diện với người anh song sinh của cậu. Đôi vai gầy khẽ run lên, Lâm
mở to mắt nhìn vô hồn về phía xa xăm, để mặc những giọt nước mắt rơi lã
chã, mặc cho Hưng “lý thuyết” đủ điều.
Cách đây 12 năm, có nghĩa là khi Lâm vẫn là một đứa bé 3 tuổi bình
thường, lành lặn, cậu không hề bị đem ra so bì với Hưng, vì hai đứa
giống nhau như hai giọt nước. Rồi cho đến khi cả hai lên 4, sức khỏe của
Lâm yếu đi, cậu thường bị khó thở, ngất xỉu đột ngột, bác sĩ chuẩn đoán
cậu bị tim bẩm sinh và phải nhập viện ngay. Một cú sốc dành cho đôi vợ
chồng trẻ, nước mắt người cha không thể rơi vì đã bị nghẹn đắng nơi cổ
họng, người mẹ trẻ chỉ còn biết ôm con trai bé bỏng vào lòng, cô rửa mặt
bằng nước mắt mỗi ngày trước khi Lâm được nhập viện. Ca mổ diễn ra
trong vài giờ đồng hồ, hai ngày trôi qua, không ai nghe được tin tức gì
của Lâm từ phòng hồi sức. Năm ngày sau, bác sĩ cho mẹ cậu vào thăm,
nhưng người mẹ chết lặng khi nhìn con mình thoi thóp thở bằng bình oxy,
chân tay bầm tím một nửa dưới. Cô đứng lạnh người nhìn bác sĩ, những gì
ông ấy nói khiến cô không còn cảm nhận được vị mặn của nước mắt nữa, cô
chỉ thấy đắng, đắng đến đau đớn nơi trái tim.
“Con trai của chị phải được tiến hành cắt bỏ tứ chi ngay, nếu không sẽ
nguy hiểm đến tính mạng. Vì sức khỏe của cháu quá yếu, máu lại dễ
đông...” Vị bác sĩ nói rất nhiều, rất nhiều, nhưng người mẹ trẻ chỉ đứng
lắc đầu khóc lóc xót thương cho con trai mình, hàng loạt những ưu đãi
được đưa ra, người mẹ nghèo chỉ còn biết ngậm ngùi gật đầu trước số phận
của con trai mình – đồng ý cắt bỏ tứ chi của Lâm và bệnh viện sẽ nuôi
cậu suốt đời.
Hai đứa lớn lên trong bệnh viện, ăn cơm bệnh viện, ngủ cùng bệnh nhân,
dường như nơi đây chính là nhà của chúng kể từ khi cha chúng về quê làm
thuê kiếm tiền, để lại mình mẹ ôm hai đứa con thơ. Dần quen với cuộc
sống toàn màu trắng, Lâm và Hưng nhận được nhiều tình thương từ những
người bệnh ở dăm bữa, nửa tháng. Ai cũng thương mẹ con họ, nhưng càng
ngày, thứ tình thương ấy khiến Lâm cảm thấy mình đang bị thương hại. Ánh
mắt của mọi người nhìn cậu trìu mến biết bao, cũng có người rơi nước
mắt, có người ôm cậu vào lòng, có người cho cậu nhiều đồ chơi, quần áo,
nhưng rồi họ cũng ra về, lãng quên cậu bé không có tứ chi. 5 tuổi, Lâm
bắt đầu tập đi bằng chân giả, những bước đi đầu tiên sao mà khó đến thế,
cậu đã nhiều lần òa khóc chỉ vì quá đau đớn bởi những cú vấp ngã, không
đi chân giả thì hai đầu gối cậu sẽ bị thương, mỗi lần như vậy lòng
người mẹ như bị chiếc dao sắc nhọn cứa vào. 10 tuổi, bệnh viện làm cho
Lâm đôi tay giả, nó khiến cậu bớt mặc cảm khi ra đường. Cuộc sống của
Lâm tưởng chừng sẽ trôi qua lặng lẽ cho đến khi Hưng vào học cấp 3.
“Đồ tàn phế vô dụng!” - Cha của Lâm đã gọi cậu như vậy mỗi lần ông uống
say. Phải rồi, vì Lâm không đi học, cậu chỉ học hết tiểu học rồi ở nhà
vì cậu không thể làm nhiều hơn thế với đôi tay, đôi chân giả. Mỗi lần
nhìn Hưng cắp sách đến trường, Lâm ngồi một góc trong căn phòng nồng nặc
mùi thuốc sát trùng để làm gì cậu cũng không biết, nhưng đơn giản chỉ
vì Lâm muốn như vậy thôi. “Em ở nhà ngoan, anh sẽ về bày cho em học.” -
Hưng đã nói như vậy mỗi lần đi học, như một thói quen, đó là câu chào
hỏi Hưng dành cho Lâm trước khi ra khỏi nhà đến trường học. Điều đó
khiến Lâm bớt đi phần nào mặc cảm, có lẽ vì vậy mà Lâm mới ngồi một góc,
nhưng không để làm gì cả.
Một năm sau, gia đình họ chuyển ra ngoài, họ thuê một phòng trọ gần chỗ
Hưng đi học, bệnh viện sẽ chu cấp cho Lâm mỗi tháng 2 triệu để sinh
hoạt. Mẹ cậu kiếm thêm tiền bằng chiếc xe đẩy bán nước, bán café ngoài
vỉa hè trước cổng trường của Hưng. Người mẹ nghèo chỉ học hết lớp 3,
chập chững biết hết mặt chữ thì nghỉ học vì gia đình quá nghèo, bởi thế,
Hưng chính là niềm hy vọng của bà, một đứa con trai lành lặn, khỏe
mạnh, khôi ngô.
Rồi cái tuổi bắt đầu xuất hiện những cảm xúc rung động đầu đời đến, vì
Hưng học hành rất khá và cũng khôi ngô nên không ít bạn nữ viết thư tỏ
tình với cậu. Nhưng cậu chỉ để ý duy nhất một người, một cô bé đã từng
xuất hiện trong bệnh viện, từng ở căn phòng cậu đã sống, cũng từng mang
căn bệnh giống như em trai cậu. Từ tình thương, cảm xúc nhiều hơn khi
cậu vô tình gặp lại cô bé vào đầu năm cấp 3, học chung lớp và cô bé càng
ngày càng xinh, không còn tiều tụy như lúc cô còn nằm trong bệnh viện
nữa. Tự lúc nào không hay, cậu đã dành một chỗ trong trái tim mình cho
cô bạn học chung lớp này.
- Sống dựa vào một thứ gì đó có mệt mỏi không Lam?
- Dĩ nhiên là có rồi, như Lam nè, sống dựa vào thuốc, nếu không có thuốc, Lam có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Nụ cười nhạt mang chút vẻ buồn buồn hiện trên gương mặt hiền lành của Lam, Hưng thở dài, nghĩ ngợi.
-Vậy chẳng nhẽ cứ sống trong mệt mỏi nếu mình bắt buộc phải dựa vào thứ gì đó cả đời sao?
- Cũng tùy lúc thôi Hưng ạ. Như Lam nè, có những lúc chán ghét những
viên thuốc vô cùng, đó là lúc Lam đang chơi vui mà bị mẹ bắt đi uống
thuốc. Nhưng khi Lam mệt mỏi thật sự, những viên thuốc lại là thứ duy
trì, tiếp thêm sự sống cho Lam. Hì.
- Cũng phải. Giá như Gia Lâm nghĩ được như vậy.
-Lại có chuyện gì xảy ra với Lâm à?
Sự lo lắng hiện trên gương mặt của Lam, Hưng nhìn Lam rồi thở dài.
-Hôm qua hai anh em Hưng lại cãi nhau, dạo này tính nó kỳ cục lắm, toàn nói nhảm những chuyện không đâu.
-Hưng đừng trách Lâm, Lam rất hiểu những gì mà Lâm phải chịu, vì Lam cũng từng như vậy.
- Ừm… có lẽ Hưng đã sai…
Gió về chiều thổi mạnh hơn, từng làn gió quấn quýt bên mái tóc dài của
Lam, cô bé nhắm mắt để cảm nhận luồng không khí trong lành của gió mang
đến. Ngồi bên cạnh, Hưng lén nhìn cô bạn, trái tim cậu đang đập nhanh
hơn một nhịp và cậu nhận ra có lẽ thứ tình cảm mình dành cho Lam đã lớn
lên rất nhiều.
***
Lâm đi chân giả, cậu cố gắng dùng răng để đeo tay giả. Xong xuôi, Lâm đi
ra phụ mẹ bán hàng, tất cả những gì cậu có thể giúp mẹ là nhắc lại cho
mẹ những gì khách đã gọi, vì cậu có trí nhớ khá tốt. Nhưng ngoài việc đó
ra, cậu đến đây cũng vì muốn nhìn thấy một người, nhìn thấy nụ cười của
người đó dành cho cậu hay bất kì ai đi bên cạnh.
-A, chào Lâm, Lâm ra phụ mẹ bán hàng hả? Hưng đang họp nhóm, chắc sắp ra rồi đó.
-Chào Lam, Lam khỏe không?
- Ngày nào Lâm cũng hỏi câu này, không thấy chán à? Sao Lâm không hỏi
Lam được điểm cao không, hay là Lam đói bụng chưa chẳng hạn...
Nói xong, Lam nhìn mặt Lâm vẫn đơ ra, cô bé không nhin được phải phì
cười, nhưng cô chợt lặng người khi nghe câu trả lời của Lâm.
-Vì Lâm chỉ muốn biết Lam có khỏe hay không thôi, chỉ cần Lam khỏe thì Lâm cũng thấy khỏe re à.
Lâm cười, nụ cười của Lâm làm Lam cảm thấy sống mũi mình cay cay, hai
dòng nước ngân ngấn trực trào ra. Lam vội quay đi lấy tay gạt lẹ. Lâm
đưa bàn tay giả lên, quẹt qua lại vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
-Sao thế Lam?
-Bụi bay vào mắt đó mà. Hôm nay thấy Lâm vui vẻ ghê, Lam thấy Lâm vui là Lam cũng vui lây à.
-Lam chọc Lâm hả? A, anh Hưng ra rồi.
Sự thật là Lam không hề trêu chọc Lâm, mỗi lần nhìn thấy Lâm tươi cười,
cô đều cảm thấy trong lòng mình ấm lại, không còn sự nặng nề của việc
học, không còn sự mệt mỏi với đống thuốc. Yên bình. Chẳng ai có thể nhận
ra sự khác biệt giữa hai anh em Lâm nếu họ chỉ nhìn vào khuôn mặt.
Nhưng ai cũng ngầm hiểu, giữa hai anh em có sự khác biệt khá lớn về số
phận. Một người có thể hưởng được tất cả những điều tốt đẹp mà một người
bình thường có thể nhận được, còn người kia chỉ dám mơ ước cuộc sống
bình thường, rất bình thường, nhưng không được, vì luôn có một tấm gương
phản chiếu hình ảnh của cậu, một hình hài lành lặn, đẹp đẽ biết bao.
-Hưng giúp Lam chuyển món quà này đến tay Lâm nha.
-Tại sao Lam không đưa cho nó luôn.
-Lam cũng không biết nữa, nhưng mỗi lần gặp Lâm, Lam lại chỉ muốn khóc thôi, nhất là khi Lâm cười…
-Sao cơ?
-Lam không biết, chỉ biết là những lúc Lâm cười là Lam lại khóc. Giúp Lam nha.
Lam quay đầu chạy vào lớp, bỏ lại mình Hưng với một mớ cảm xúc hỗn độn.
Về đến nhà, Hưng đưa món quà cho Lâm, Lâm hạnh phúc nhận lấy món quà
bằng đôi tay thật khi nghe anh nói là quà của Lam. Cậu mở ra, là một
chiếc mũ phớt màu nâu, trên mũ có thêu một chữ L. Lâm ngầm hiểu đó là
tên của mình, đội lên đầu, cậu đứng trước gương ngắm nghía. Nụ cười tắt
dần khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của anh mình trong gương, cậu quá
thấp khi không đi chân giả. Gạt chiếc mũ xuống một cách nặng nề, cậu đến
bên tủ, cất gọn chiếc mũ vào ngăn đồ của mình và có ý nghĩ sẽ không bao
giờ đội nó. Hưng nhìn em trai, có chút tê tái trong lòng, cậu lại nghĩ
về câu nói của Lam ban sáng, không hiểu vì sao Lam lại khóc khi nhìn
thấy Lâm cười.
-Không đội mũ Lam tặng à?
-Lâm cất rồi, đội ra đường sẽ bị bám bụi, bám bụi phải giặt, giặt thì mau cũ lắm. Không đội đâu.
-Linh tinh quá, quà tặng thì phải dùng chứ. Chẳng lẽ Lâm chê xấu.
-Không! Không phải! không xấu chút nào, rất đẹp. Nhưng…
Lâm cúi mặt, nghĩ ngợi về cảnh hôm qua đứng trước gương, cậu cảm thấy lòng nặng trĩu.
-Nhưng sao?
-Nhưng… nó đẹp và nó không hợp với Lâm.
-Tại sao không chứ? Lam tặng Lâm vì Lam thấy nó hợp với Lâm, dù tất cả
nói không đẹp thì chỉ cần Lam thấy đẹp là được rồi. Giống như Lâm thấy
Lam khỏe thì Lâm cũng khỏe ý mà.
-Thật không? Đẹp thật không?
- Thật mà, tin Lam đi.
Lam nháy mắt rồi cười dịu dàng làm Lâm đứng im vài giây. Cậu đang cảm
thấy trái tim yếu ớt của mình trở nên mạnh mẽ, đập liên hồi và còn muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt cậu nóng ran. Trời hôm nay không nắng gắt,
có gió. Một cơn gió thoảng qua làm mái tóc của Lam khẽ bay bay, Lâm lảo
đảo đứng không vững, tim cậu đập nhanh đến mức muốn ngất xỉu. Cậu mờ ảo
nhận ra thứ cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong trái tim mình. Đưa
tay lên lau mồ hôi, cậu chợt tỉnh… "Thì ra là tay giả, chân giả nữa này,
cả trái tim này cũng không hoàn toàn là thật. Vậy thì mày đang làm gì
thế hả Lâm?” - Một ý nghĩ thoáng qua, Lâm quay đi, mắt ướt át.
-Sao thế Lâm?
-Bụi bay vào mắt thôi, không sao đâu Lam. Lâm mệt quá, về trước nha. Xin lỗi Lam.
Bước từng bước khó nhọc, Lầm muốn vứt bỏ tất cả đống đồ giả này, dù phải
bò trên đường, dù đầu gói tóe máu cũng được. Nhưng cậu không đủ can đảm
để làm điều đó, vì cậu phụ thuộc vào chúng đã lâu, vì đã quen với cảm
giác có chúng.
***
-Anh đã từng thích ai chưa?
-Sao em hỏi vậy?
-Vì em muốn biết cảm giác thích một ai đó là như thế nào thôi.
-Em thích ai rồi hả? Em trai.
Hưng quay sang, đặt tay lên vai Lâm, đôi mắt tỏ vẻ dò xét.
-Không, chả là sáng nay em thấy có anh đó với chị đó…
Lâm tự bịa ra một câu chuyện để làm Hưng không đặt ánh mắt dò xét vào
mình nữa. Cậu nói một cách trống rỗng, còn tâm trí lại đang bị nhốt vào
một góc nào đó trong trái tim chật hẹp kia. Cậu nghĩ sẽ không đi đến đâu
nếu cậu thích một người tuyệt vời như Lam, sẽ không làm cho Lam hạnh
phúc khi ở bên một thằng “tật nguyền vô dụng” như cậu và cậu nghĩ rất
nhiều, rất nhiều.
Những ngày sau đó, Lâm không ra phụ mẹ nữa. Cậu thu mình trong một góc
phòng như hồi còn sống trong bệnh viện, lau chìu thật sạch tay, chân giả
và cố gắng thôi không nghĩ ngợi về Lam nữa.
-Sao mấy ngày nay Lam không thấy Lâm ra phụ cô vậy Hưng?
-Nó kêu mệt, suốt ngày ngồi ở nhà, không biết đang nghĩ gì nữa.
-Thế à? Tí nữa tan học Lam cùng về với Hưng nha.
-Ấy, tan học Hưng còn ở lại ôn đề, tháng sau đi thi tỉnh rồi, cuối cấp mà vẫn phải ôn thi học sinh giỏi.
-Vậy Lam qua một mình nha.
Hưng im lặng, nghĩ ngợi điều gì đó rồi gật đầu nhẹ. Cậu không nói gì
nữa, cúi đầu quay đi. Nắng gắt, Lam bước nhanh dưới tán lá bàng hai bên
đường.
-Lâm ơi! Lâm ơi Lâm!
-Ai vậy?
-Lam nè, mở cừa cho Lam với.
-Lâm mệt lắm, Lam về đi, Lâm không muốn gặp người lạ.
Lam nghe xong, im lặng không gọi gì nữa. Cô bé cảm thấy lòng mình có gì
đó hụt hẫng, như kẻ say bước hụt ngã nhào. Đứng thêm vài phút, cô lặng
lẽ quay lưng ra về. Cũng vài phút sau, Lâm vùng dậy khỏi giường, vội
vàng đi chân giả đi ra mở cửa phòng. Không có ai ngoài bóng của cậu dưới
ánh nắng qua khe hở phía trên mái nhà, cậu ngồi xuống, mắt nhìn về phía
xa xăm, hụt hẫng.
-Hưng giúp Lam đưa Lâm đến chỗ Lam với Hưng hay ngồi nói chuyện nhé.
-Tại sao?
Hưng dừng việc giải đề, ngước mắt lên nhìn Lam.
-Tại vì Lam có chuyện muốn nói với Lâm. Giúp Lam được không?
“Không được!” - Hưng đã nghĩ sẽ nói như vậy, nhưng cậu không đủ can đảm
để thốt ra hai từ ấy, cậu sẽ làm Lam buồn, đó là điều mà Hưng chưa bao
giờ làm. Cho nên…
-Ừm, Hưng sẽ cố gắng hết sức.
-Cảm ơn Hưng nhiều nha, đúng là bạn thân của Lam, tuyệt nhất quả đất.
Hai từ “bạn thân” lúc này đối với Hưng sao mà nghe chua chát đến thế. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có gì cả.
***
-Anh dẫn em ra đây làm gì?
-Lam có chuyện muốn nói với em, em đừng trẻ con như vậy nữa, hãy lắng
nghe xem cô ấy muốn nói gì. Biết đâu… biết đâu là điều em mong muốn thì
sao?
Lâm im lặng. Vài phút sau, Lam đến, Hưng đi, để lại khoảng không gian
riêng cho hai người. Sự yên lặng bao chùm một góc công viên. Cuối cùng
Lam phải lên tiếng trước.
-Lâm sao thế? Tại sao lại không muốn gặp Lam nữa?
-Tại vì… tại vì… Lâm thấy mình không xứng với Lam.
-Gì mà xứng với không xứng. Làm bạn cũng phải xem có xứng hay không mới chơi sao? Lâm đang nghĩ cái gì vậy? Trả lời Lam đi.
-Vì Lâm thích Lam!
Nói rồi Lâm cố gắng chống tay đứng dậy, bước thật nhanh với đôi chân
giả, bỏ lại phía sau một người tròn xoe mắt, nước mắt lưng tròng.
-Lâm! Đứng lại!
Lam chạy theo, đặt bàn tay nhỏ bé lên vai Lâm.
-Lâm đừng quay lại. Giờ thì Lam đã hiểu vì sao mỗi lần nhìn Lâm cười, Lam lại rơi nước mắt rồi.
-Vì sao?
-Vì… khi nhìn Lâm cười, Lam mới nhận ra giá trị của cuộc sống. Lâm cười
là lúc Lâm hạnh phúc và Lam cũng thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước
mắt.
Trời chiều đổ bóng hai con người đứng ôm nhau trong niềm hạnh phúc.
Chẳng ai biết được ngày mai rồi sẽ thế nào. Dù bạn là ai, là người có số
phận như thế nào thì chỉ cần sống trọn vẹn với mỗi ngày có nghĩa là
ngày mai cũng là ngày hạnh phúc trong đời bạn.
Từ sau gốc cây tùng, tôi nhận ra em trai mình và người con gái tôi yêu
thầm đang hạnh phúc trong cái ôm ấm áp. Trái tim tôi hơi nhói, nhưng
lòng tôi thanh thản. Vì ít nhất em trai tôi cũng tìm được ý nghĩa của
cuộc sống, tìm được một chỗ dựa thật sự chứ không phải với mấy thứ đồ
giả như nó nghĩ nó sẽ dựa vào chúng suốt đời. Tôi nhận ra, tình yêu
thương chân thành là điều duy nhất có thể hàn gắn tâm hồn con người.