Một buổi tối tháng Chín, sau một ngày lang thang, tôi rời bờ biển đi vào
 đất liền. Xa xa, tôi thấy một ngôi nhà nhỏ nằm sau một cánh đồng hoang 
vu dưới ánh trăng non. Từ trong ngôi nhà, một ánh đèn hiu hắt tỏa ra và 
tôi hướng về ngôi nhà rảo bước. Như con thiêu thân bị hút bởi ánh đèn. 
Tuy nhiên, là nơi lý tưởng cho bất cứ ai vừa đói, vừa mệt lại vừa lạc 
đường như tôi lúc đó.
Trông thì gần, nhưng thực ra tôi phải đi bộ tới gần mười lăm phút mới 
đến nơi. Quanh nhà là những bụi cây rậm rạp và cho tới bây giờ tôi cũng 
không biết làm sao tôi có thể nhìn thấy được ánh đèn. Nhưng lúc đó vừa 
đói vừa mệt, mệt nhiều hơn đói, tôi không suy nghĩ gì hết mà chỉ đưa tay
 gõ cửa. Sau khi gõ mấy lần mà không ai ra mở cửa hoặc trả lời, tôi đánh
 liều xô nhẹ cánh cửa. Cánh cửa cũ kỹ với cái bản lề sét rỉ kêu lên ken 
két như muốn kháng cự nhưng vẫn từ từ mở ra.
Tôi bước vào một căn phòng thật rộng, dường như chạy dài suốt cả ngôi 
nhà. Một cây đèn dầu lớn cháy sáng trên một mặt bàn lớn. Trên tường là 
một cái đồng hồ quả lắc cũ kỹ. Quanh phòng là mấy cái cửa sổ long lanh 
ánh cỏ. Tôi vừa toan lên tiếng hỏi xem có ai trong nhà hay không thì từ 
phía cuối phòng, một người đàn bà xuất hiện tiến về phía tôi. Đó là một 
người đàn bà mập mạp nhưng di chuyển thật lẹ làng và nhất là không gây 
một tiếng động nào. Trong sự im lặng đó, tôi chỉ nghe những tiếng tích 
tắc của cái đồng hồ trên tường.
Tôi lên tiếng:
- Chào bà. Tôi là một du khách bị lạc đường. Thấy ánh đèn nhà bà nên tôi
 tới đây xin bà vui lòng cho ở tạm một đêm. Thưa bà, có phiền gì không 
ạ?
Người đàn bà không đáp mà chỉ mỉm cười lắc đầu. Tôi hơi rùng mình khi 
thấy nụ cười của bà ta khiến đôi môi nhỏ xiù như bị chôn vùi trong cái 
lỗ miệng đen ngòm. Tuy nhiên, điều khiến tôi kinh hoàng hơn là hình như 
tóc tai bà ta dính đầy đất cát.
Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn bà phốp pháp như thế. Bà ta thở phì 
phò những hơi ngắn và chính tiếng thở của bà khiến tôi cảm thấy an tâm 
hơn khi biết rằng bà ta là một người bằng xương bằng thịt, nếu không, có
 lẽ tôi đã bỏ chạy ra ngoài rồi. Lý do đơn giản là căn nhà nhìn từ xa đã
 có vẻ ma quái, bây giờ ở bên trong, bầu không khí lại lạnh lẽo như một 
nhà mồ.
Vẫn không nói một lời, người đàn bà to béo mở một cái tủ nhỏ ở góc nhà, 
lấy ra một khúc bánh mì, một miếng phó mát và một chai nước táo. Đặt tất
 cả những đồ ăn thức uống đó lên bàn, bà ngồi xuống cái ghế đối diện 
quan sát trong khi tôi làm công việc phục vụ bao tử.
Tuy ruột gan cồn cào, tôi cảm thấy khúc bánh mì cứng như khúc gỗ, miếng 
phó mát lụn vụn hình như hơi mốc và hơi chuạ Tôi cố nhai trệu trạo rồi 
đưa chúng xuống bao tử bằng những ngụm nước táo hình như đã lên men từ 
lâu rồi. Trong lúc ăn uống, thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn người đối 
diện, và lần nào cũng thấy bà ta cũng nhìn tôi chăm chăm với ánh mắt 
thích thú và nụ cười ma quái.
Rồi bà ta đứng lên đi quanh phòng, kéo những tấm màn cửa sổ ra kêu xoèn 
xoẹt. Xong đâu đấy bà biến mất. Vừa ăn nốt những miếng cuối cùng tôi vừa
 nghĩ rằng có lẽ bà ta đi chuẩn bị phòng ngủ cho tôi, một người khách 
bất ngờ và bất đắc dĩ. Tôi không nhớ khi đó tôi có ý nghĩ là bà ta sẽ 
đòi tiền phòng hay không. Tôi chỉ nhớ là sự tiếp đãi nồng hậu trong im 
lìm của chủ nhân khiến tôi hơi thắc mắc, có lẽ phải nói là hơi chột dạ 
mới đúng. Tại sao, tôi không biết. Tôi chỉ nhớ là mình tự hỏi Có nên 
chạy ra khỏi ngôi nhà này hay không khi còn có thì giờ?".
Nói ra thì có vẻ hơi kỳ cục, nhưng thực ra đó là ý nghĩ của tôi lúc đó, 
có lẽ bị thúc đẩy một phần sau khi có cảm tưởng là bà ta vừa cho tôi ăn 
mấy cục đất khộ Nhưng rồi tôi quyết định ở lại. Trong khi chờ đợi, tôi 
quan sát căn phòng. Đó đây những cây xà ngang xệ xuống thật thấp khiến 
những ai vô ý có thể bị đụng đầu. Mạng nhện giăng hầu như khắp nơi khiến
 tôi ngạc nhiên không hiểu tại sao chủ nhân lại có thể để như vậy được.
Rồi tôi nhìn cái đồng hồ quả lắc trên tường. Đó là loại đồng hồ mà trước
 đó tôi chưa hề nhìn thấy bao giờ vì là loại đồng hồ rất cổ. Tôi biết nó
 sẽ đổ chuông bất cứ lúc nào vì lúc đó đã gần mười giờ. Tuy nhiên tôi 
không được nghe tiếng chuông đồng hồ vì bà ta đã trở lại không lâu sau 
đó và ra hiệu cho tôi đi theo. Tôi nghe những tiếng tích tắc cuối cùng 
khi đi qua một khung cửa cuối phòng trước khi theo người đàn bà mập mạp 
đi quanh co qua không biết bao nhiêu hành lang nhỏ trong căn nhà lạ lùng
 này. Nhìn bà ta đi phía trước, tôi có cảm tưởng như đó là một khối 
sương mù dầy đặc tròn trịa đang lăn.
Cuối cùng bà ta đưa tôi vào một căn phòng rộng, bên trong đã có sẵn saù 
bảy cây nến cháy sáng. Ba cây nến lớn được gắn trên một cái bàn rộng rãi
 nằm ở giữa phòng. Hai cây nến nhỏ hơn gắn trên một cái tủ nhiều ngăn và
 một cây nữa được đặt trên một cái ghế ở một góc phòng gần một cái 
giường đôi bằng gỗ có lẽ còn lớn hơn cả loại giường king size.
Đặc điểm của căn phòng này là tất cả đồ đạc đều lớn một cách bất thường,
 có lẽ cũng bất thường như người đàn bà to béo. Một điểm lạ lùng khác 
nữa là cả tường phòng, đồ đạc, chăn mền và màn cửa đều có chung một màu 
cỏ úa khiến căn phòng coi có vẻ trống trải và đặc biệt là khiến tôi cảm 
thấy buồn ngủ. Sau khi người đàn bà bước ra, tôi ngồi trên một cạnh 
giường, cố làm quen với căn phòng lạ và tự nhiên tôi có cảm tưởng rằng 
đó là một căn phòng dành cho trẻ con.
Không hiểu tại sao tôi biết chắc rằng căn phòng này là nơi từng có rất 
nhiều trẻ con. Có thể là một trung tâm giữ trẻ. Cũng có thể chúng chỉ là
 những đứa con của bà tạ Và một cảm giác kinh hoàng đột nhiên kéo đến 
khiến tôi rùng mình khi nghĩ rằng tất cả những đứa trẻ từng ở đây đã 
chết từ lâu, lâu lắm. Tại sao tôi có cảm giác đó, tôi không biết.
Rồi tôi cởi đôi giầy nặng nề ra và nằm xuống. Suốt từ sáng đến giờ mới 
được ngả lưng lần đầu tiên, tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái. Một luồng 
hơi lạnh ở đâu chợt đến khiến tôi vội vàng kéo cái mền dầy lên tận cổ.
Tôi không tắt nến vì không hiểu sao tôi không dám nhắm mắt, sợ mình ngủ 
thiếp đị Tôi nhìn chòng chọc lên trần nhà, tưởng tượng đó là một bức 
tranh đồng quệ Không hiểu tại sao tôi có cảm tưởng là tất cả đồ đạc 
trong căn phòng này đều có những đôi mắt bí mật đang theo dõi nhất cử 
nhất động của tôi. Ý nghĩ này khiến tôi nổi gai ốc.
Tôi cố lắng tai nghe tiếng sóng biển rì rào từ một nơi thật xa vọng lại,
 như từ một thế giới khác. Rồi trong sự yên lặng nặng nề đó, tôi chợt 
nghe những tiếng chuông leng teng nho nhỏ, tiếng kêu của loại chuông 
được treo trên những cây Giáng Sinh. Tiếng chuông nghe thật rõ, ngay 
trong phòng. Tôi tung mền ngồi bật dậy, nhảy xuống giường đi quanh phòng
 lắng nghe xem tiếng chuông phát xuất từ đâu.
Cuối cùng, tôi đứng lại trước một tủ chén cao không khóa, không ngăn và 
trống rỗng. Dưới đáy tủ, qua ánh nến bập bùng, tôi nhìn thấy một cái 
chuông nhỏ lấp lánh. Cái chuông nằm yên và những tiếng leng keng không 
còn nữa. Nhưng rõ rệt trước đó nó đã kêu. Tôi mở tủ lượm cái chuông nhỏ 
lên, cầm trong tay lắc nhẹ "leng teng leng teng". Đây đúng là một món đồ
 chơi của trẻ con và căn phòng này đúng là căn phòng của trẻ con như tôi
 nghĩ.
Tôi cầm cái chuông tới ngồi trên một cái bàn nhỏ, cái bàn của trẻ con, 
đối diện tủ chén và nhìn vào tủ suy nghĩ. Đột nhiên tôi thấy có hai ánh 
mắt long lanh của một con chuột lắt xuất hiện từ một cái lỗ nhỏ sau lưng
 tủ. Tôi thở dài nhẹ nhõm, không ngờ mình có thể tìm ra nguyên nhân của 
tiếng chuông rung một cách lẹ làng như thế.
Trong khi tôi ngồi yên theo dõi, con chuột nhỏ từ từ bò ra cửa tủ, chạy 
ra ngoài. Tôi la lên: "Ê, ông bạn, đi đâu vậy?" trước khi đứng lên rượt 
theo nó. Khi tới một góc phòng, con chuột nhỏ biến mất và tôi thấy mình 
đang đứng trước một cái cửa mà từ xa tôi không thấy. Hơi ngạc nhiên, tôi
 đưa tay lên gõ. Từ phiá sau cánh cửa, một giọng nói thật cao, thật mỏng
 như tiếng gió vang lên "cứ vào tự nhiên".
Tôi đẩy cửa bước vào và dưới ánh trăng lọt qua khung cửa sổ, tôi thấy 
một người đàn ông đang đứng sững nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi giật mình 
lui lại. Người đàn ông cũng lui lại cùng một lúc. Tới lúc đó tôi mới 
biết mình đang nhìn vào một tấm gương lớn. Sau cơn hoảng hốt, tôi quay 
nhìn cái mà tôi muốn thấy. Đó là người đàn bà to béo. Bà ta đang nằm 
trên một cái giường rộng, hai bàn tay chuối mắn đang mân mê cái mền. Đôi
 mắt bà ta nhìn tôi trừng trừng khiến tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát. 
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh và thấy một thanh gỗ lớn, dài khoảng hơn một
 thước, có lẽ là cây chặn cửa. Không hiểu sao, tôi cầm thanh gỗ lên và 
cảm thấy tự tin hơn. Ít nhất tôi cũng có vũ khí trong tay.
Rồi tôi liếc nhìn lại phía người đàn bà. Bà ta đang chờn vờn ngồi dậy 
với một khuôn mặt hoàn toàn thay đổi. Mái tóc dính đầy đất cát của bà ta
 rũ rượi một cách ghê rợn, đôi mắt bà đỏ rực như mắt chó rừng trong đêm 
tối, đôi môi nhỏ của bà hoàn toàn biến mất trong cái lỗ miệng đen ngòm, 
thay thế bằng một cái lưỡi đỏ lòm giữa những cái răng nanh nhọn hoắt. Từ
 cái lỗ miệng khủng khiếp đó, những tiếng cười ằng ặc như người bị bóp 
cổ vọng ra.
Bây giờ người đàn bà đã ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu của bà ta nhìn tôi nửa
 như chế diễu nửa như thèm thuồng. Rồi cái khối thịt khổng lồ và tròn 
trịa đó bước xuống đất và lần đầu tiên tôi nhận thấy đôi chân bà ta 
không chạm đất, rồi như một trái banh bằng hơi sương, người đàn bà với 
khuôn mặt ma quái từ từ lăn tới chỗ tôi đứng trong khi cái lưỡi đỏ hỏn 
dài chừng hai tấc của bà ta thè ra thụt vào.
Phản ứng của tôi là giơ thanh gỗ lên đập xuống khối sương ma quái đó. 
Tôi đập liên hồi tới khi người đàn bà gục xuống không cựa quậy. Khi 
những tiếng động tắt hẳn, dù tôi còn cảm thấy nhịp cổ tay bà ta đập nhẹ 
khi cúi xuống kiểm soát, tôi bước thẳng tới cánh cửa thứ nhì trong 
phòng, đối diện với cánh cửa mà tôi bước vào. Một tấm bảng nhỏ "cửa 
vườn" viết bằng nét chữ trẻ con nguệch ngoạc được dán ở phía trên. Tôi 
đẩy bung cánh cửa vườn này ra và nhìn vào một khu vườn như bị bỏ hoang 
từ hàng chục năm qua với những đám cỏ hoang cao bằng đầu người nằm sau 
một khoảng sân trống chừng mười, mười lăm thước.
Suy nghĩ trong giây lát, tôi quay trở vào nhắc người đàn bà to béo lên, 
và điều khiến tôi ngạc nhiên là bà ta không nặng hơn một đứa bé. Tuy 
nhiên vì cái khối lượng thân hình khổng lồ của bà, phải vất vả lắm tôi 
mới lôi được bà ta qua khỏi những đám cỏ hoang rậm rạp nằm giữa những 
hàng cây khô tới tận cuối vườn. Trong khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó, 
tôi liên tục ghim mũi cuốc xuống đất để tạo cho bà ta một nấm mồ rộng 
rãi, ít nhất cũng bằng cái giường của bà ta.
Cuối cùng, tôi xoa hai bàn tay một cách thỏa mãn. Dưới ánh trăng, một 
cái hố rộng bằng cái giường, sâu khoảng một thước rưỡi đã hoàn tất. Ném 
cái cuốc và cái xẻng lên mặt đất, tôi leo lên miệng hố, nhưng hai chân 
tôi như bị gắn chặt xuống nấm mộ mà tôi mới đào. Trong cơn hoảng hốt, 
tôi liếc nhìn xác người đàn bà to béo và có cảm tưởng như bà ta đang cựa
 quậy. Nhưng không, đó chỉ là một cơn gió khiến tà áo của bà bay lên nhè
 nhẹ. Cuối cùng, với một nỗ lực phi thường, có lẽ vì quá mệt mỏi, tôi 
cũng leo lên được mặt đất và ngồi thở dốc.
Rồi tôi lăn xác người đàn bà to béo đó xuống ngôi mộ mới và lấy xẻng lấp
 đất lên. Khi công việc kết thúc, dưới ánh trăng vằng vặc, tôi liếc nhìn
 đồng hồ và thấy mới gần ba giờ sáng.
Đứng nhìn ngôi mộ mới giữa lớp cỏ cao, tôi xoa tay một cách hài lòng 
trước khi lững thững bước vào nhà. Chui qua cánh cửa với hai chữ "cửa 
vườn", tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy mình đang đứng giữa một căn phòng 
với saù ngọn nến còn cháy sáng. Phòng ngủ của tôi chứ không phải căn 
phòng của người đàn bà to béo!
Tôi lắc đầu mấy cái xem mình mơ hay tỉnh. Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo!
 Tôi bước trở lại trước cánh "cửa vườn" thì không còn thấy tấm bảng "cửa
 vườn" đâu nữa! Tôi chăm chú nhìn cánh cửa và nhận thấy đó chính là cánh
 cửa mở vào phòng người đàn bà. Có thể nào sau khi làm việc mệt mỏi, tôi
 đã mở cánh "cửa vườn" vào phòng bà ta rồi mở cánh cửa thông sang phòng 
của tôi mà không nhớ? Thật là vô lý vì tôi hoàn toàn tỉnh táo. Không 
biết vì lý do nào thúc đẩy, tôi đưa tay lên gõ cửa mấy cái và giật bắn 
mình khi từ phía sau cánh cửa im lìm, một giọng nói thật cao, thật mỏng 
như tiếng gió vang lên "cứ vào tự nhiên".
Không tin ở tai mình, tôi xô cửa nhìn vào - lần này tôi không bước vào. Căn phòng và cái giường hoàn toàn trống rỗng.
Nhiều khi quá mỏi mệt bạn có thể không kiểm soát được cả thính giác của chính bạn nữa!
Tôi trở lại ngồi trên cái bàn nhỏ đối diện với tủ chén. Tôi không nhớ là đã bỏ cái chuông nhỏ mà tôi lấy ra từ tủ chén ở đâu.
Đột nhiên tôi lại nghe những tiếng leng keng nho nhỏ khiến tôi nổi gai 
ốc. Nhìn kỹ vào cái tủ chén trống rỗng với hai cánh cửa mở toang, tôi 
thấy con chuột lắt đang đùa giỡn với cái chuông nhỏ.
Không hiểu sao một cơn giận bất thần chợt đến với tôi. Tôi rút một chiếc
 giầy liệng vào con chuột nhưng chiếc giầy bị cửa tủ chăn lại, rơi 
xuống. Tuy nhiên con chuột nhỏ cũng giật mình bỏ cái chuông, chạy tụt 
vào một cái lỗ sau lưng tủ. Tôi bước tới cửa tủ, cúi xuống lượm cái 
chuông nhỏ lên bỏ vào túi. Tôi quyết định phải rời khỏi căn nhà ma quái 
này ngay dù không biết đường và dù trời còn tối.
Sau khi cột giày, tôi cầm theo một cây nến, mở cửa bước ra. Cố nhớ lại 
những hành lang nhỏ mà người đàn bà to béo đưa tôi đi qua trên đường tới
 phòng ngủ, tôi đi quanh quất một hồi trong căn nhà lạ và thấy mình trở 
lại trước căn phòng ngủ với năm ngọn đèn cầy cháy sáng! Một ý nghĩ chợt 
đến với tôi "hay là mình mở cánh cửa ăn thông sang phòng ngủ của người 
đàn bà rồi đi ra vườn. Từ ngoài vườn, mình chỉ việc đi quanh nhà là ra 
tới phía trước. Từ đó mình có thể bước ra đường một cách dễ dàng".
Nghĩ như vậy, tôi bước tới đẩy cánh cửa ăn thông sang căn phòng người 
đàn bà. Trước sự ngạc nhiên của tôi, trước mắt tôi là cánh vườn hoang mà
 tôi đã lôi xác người đàn bà ra trước đó. Căn phòng ngủ của bà ta hoàn 
toàn biến mất như chưa bao giờ hiện diện trên trái đất!
Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng chưa biết có nên bước ra hay không thì 
từ phía cuối vườn, nơi tôi mới chôn người đàn bà to béo, tôi thấy như có
 một cái gì lay động giữa đám cỏ cao. Định thần nhìn kỹ, tôi thấy những 
đầu ngọn cỏ khởi sự chuyển động và tiến lần về phía ngôi nhà như bị một 
cơn gió thổi thật chậm. Khi những đầu ngọn cỏ ngưng chuyển động, từ 
trong đám cỏ cao vút, người đàn bà to béo xuất hiện, bước vào khoảng sân
 trống. Đôi mắt bà ta vẫn đỏ ngầu và bây giờ đầy vẻ giận dữ. Cái miệng 
bà ta chỉ còn là một hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn đang nhe ra. Bà ta 
lướt về phía tôi như lăn trên bánh xe. Tôi hoảng hốt đóng sập cánh cửa 
lại, lao mình chạy quanh những hành lang tăm tối, đầu bị những kèo nhà 
đập trúng bôm bốp. Có lúc tôi ngã xuống nhưng lại cố đứng ngay dậy, tiếp
 tục trốn chạy. Cuối cùng tôi thấy mình đang chạy trên đường hướng về 
biển cả.
Tới bờ biển, lúc này không còn một ngọn gió, không còn một lượn sóng, 
tôi vục hai tay xuống làn nước biển lạnh buốt rồi đổ lên đầu, lên mặt. 
Chất muối khiến tôi nhăn mặt khi cảm thấy rát ở trên đầu, và hơi nước 
lạnh khiến tôi như khoẻ lại.
Ngồi thở một lúc trên bãi biển vắng tanh, tôi đứng dậy loạng choạng bước lên mặt đường nhìn về phía ngôi nhà quái gở.
Bây giờ tôi mới nhận ra những nét ma quái dễ sợ của căn nhà, cũng vẫn 
với ánh đèn hiu hắt tỏa ra. Nếu tôi đã có cảm giác này vào buổi tối, có 
lẽ tôi đã không tìm đến đó.
Lúc đó tôi nghĩ rằng có thể những gì vừa xẩy ra chỉ là một giấc mơ, một 
cơn ác mộng, nhưng khi sờ vào những cục u trên đầu, tôi biết rằng mình 
vẫn tỉnh táo và những gì xẩy ra là sự thật.
Ngay cả bây giờ, nhiều khi tôi muốn nghĩ rằng đó chỉ là một cơn ác mộng,
 nhưng không, tất cả những gì tôi vừa kể lại hoàn toàn là sự thật, cũng 
thật như cái chuông nhỏ mà tôi vẫn để trên bàn viết của tôi.