Cách đây mấy năm, chúng tôi còn là một lũ học sinh ở trọ một căn gác tại
Hà Nội. Một buổi tối thứ bảy trời mưa, chúng tôi ngồi nói chuyện đoán
đến cách chết của mỗi người sau này.
Phát nói một cách khôi hài:
- Chắc chắn rằng mau hay lâu đây tôi cũng thua một trận oanh liệt với
mấy đạo quân vi trùng lao đã một năm nay đi dạo trong phổi tôi.
- Tôi có thể tin ở bệnh đau ruột của mình.
Sau lời ý, đến tôi.
Thanh, họa sĩ nói:
- Tôi chết vì đàn bà.
Hạ cười:
- Thật không?
Thanh ngừng một lúc rồi thong thả:
- Không, tôi sẽ gãy đổ vì nghệ thuật.
Sự sống và cuộc đời đưa chúng tôi về một nơi xa khác nhau. Năm năm sau,
tôi gặp Nam, Cử nhân luật ở Sài Gòn. Nam rủ tôi cùng đi ăn cơm tối. Khi
tôi tỏ ý hỏi thăm các bạn cũ còn ở Hà Nội, thì Nam nói:
- Bây giờ họ không còn đủ hết đâu!
- Tại sao thế?
- Mấy người đều theo đúng lời bàn đoán trước của họ. Anh còn nhớ buổi tối chúng ta nói đến cách chết của mỗi người sau này?
- Phải, nhớ lắm. Nửa năm sau đó tôi về đây, rồi trôi dạt khắp nơi đến nay gặp anh.
- à, Phát là người đi trước, sáu tháng sau, hắn chết lúc gần kỳ thi.
- Chúng ta cả thảy là sáu – ba đứa đều đi theo mỗi cách chết riêng. ý
thì lẽ tất nhiên vì bệnh đau ruột. Tứ thì vỡ não vì quá trụy lạc. Thần
chết cũng chiều theo ý muốn của người đấy chứ!
- Còn Thanh họa sĩ thì thế nào?
- Thanh đã theo đúng lời hơn hết trong bọn chúng ta. Hắn gẫy đổ vì đàn bà và nghệ thuật.
- Hắn chết vì đàn bà?
- Đã mấy tháng nay Thanh ở trong nhà thương điên, thuộc vào hạng không
chữa được. Người thiếu nữ làm kiểu mẫu của Thanh tan ra vì khoái lạc,
dưới những cái hôn nồng cháy của hắn rồi bốc lên não làm cho hắn thành
điên.
- Tôi tưởng Nam nên khôi hài một lúc khác thì hơn.
- Không, tôi có khôi hài đâu, sự thật là thế. Nam khẩy tàn thuốc, gọi thêm một cốc rượu rồi nói:
- Câu chuyện tóm tắt như tôi đã nói với anh: một thiếu nữ trẻ, đẹp chừng
hai nghìn tuổi, mà Thanh vẽ rồi yêu, tan ra vì khoái lạc trong lúc
Thanh âu yếm. Vì thế mà Thanh trở nên điên. Hết! Nhưng nếu muốn rõ ràng,
tôi có thể kể lại cho anh nghe.
Rồi Nam thong thả tiếp theo:
- Lúc anh từ giã Hà Nội, bốn tháng sau Thanh đến vẽ cho “Cổ viện á
Đông”. Tìm một họa sĩ chuyên về lối phương Đông như Thanh không phải dễ
dàng. Thanh là một thiên tài và cũng vì thế mới đưa hắn vào nhà điên.
Độ ấy viên hội trưởng “Cổ viện á đông” có mua được một thứ đồ cổ rất
quý, ở miền bắc á châu, không thể định giá được là bao nhiêu, vì trên
mặt đất này chẳng có một vật thứ hai như thế. Đó là một khối nước đá
lớn, đã mấy nghìn năm nay đựng một người đẹp còn giữ được thân thể
nguyên vẹn nằm trong đó.
Việc chở “Người đẹp Đông phương” về rất khó khăn. Cái phòng làm chỗ ở
cho người đàn bà lại khác lạ lắm. Một tòa nhà hai mươi thước bề cao, bốn
mươi thước bề ngang và khá dài. “Cổ viện á Đông” muốn giữ được vẻ đặc
biệt, cho “Người đẹp Đông phương” ở một căn phòng xây dưới đất, cả một
tháp nước đá, mà nhờ các máy, khí hậu ở đây luôn luôn giá lạnh. Hai lớp
cửa sắt phủ nước đá phía trong ngăn cách một gian phòng ấm áp ở ngoài.
ánh đèn khí đặt rất khôn khéo chiếu sáng cái tháp mùa đông.
Ai muốn vào xem “Người đẹp Đông phương” thì phải có giấy phép của viên
hội trưởng “Cổ viện á Đông”. Thế rồi một người đến, và sự gặp gỡ này tai
hại cho cả hai.
Thanh là người đã được chứng kiến lúc rước người đẹp đến. Nhân dịp này,
có người chụp vài tấm hình về cuộc đón tiếp, nhưng hư hỏng gần hết, vì
tảng nước đá phản ánh sáng, một người đàn bà bị thay đổi, như ở trong
một tấm kính trá dạng. Bởi thế viên hội trưởng nhờ Thanh vẽ nàng để gửi
bức tranh ấy qua trường Bác Cổ Pháp. Thanh nhận lời.
Thế rồi một sự dị thường đi qua tâm trí Thanh. Về sau các người canh giữ
nhà nước đá nói rằng lúc đầu họ không thấy gì lạ trong các cử chỉ của
Thanh, nhưng mấy ngày cuối cùng phải để ý vì thấy có khi họa sĩ ngồi yên
hàng giờ, mắt chăm chú vào người đẹp, không vẽ một nét. Một hôm lạnh,
tay cầm bút họa run, Thanh thôi, và cũng vẽ xong một bức chứa chan tài
nghệ.
Trong mấy ngày trước khi thôi vẽ, Thanh nói với mấy người canh giữ ra ở
phòng trước. Ban đầu họ không lấy làm lạ và cho là lòng tử tế của họa sĩ
muốn được ở gian ngoài ấm áp hơn là gần khối nước đá lạnh lẽo. Thanh
còn cho họ tiền riêng để họ mặc yên một mình họa sĩ. Hai lần, ở căn
phòng trước, họ nghe tiếng nói trong gian phòng nước đá, và nhận ra là
giọng của Thanh.
Về độ này, một hôm Thanh nói chuyện cùng viên hội trưởng mượn các thìa
khoá trong gian phòng để người đẹp. Thanh muốn vẽ một bức tranh lớn về
nàng và cần phải được luôn luôn tự do vô ra. Theo trường hợp khác thì
Thanh đã được nhận lời, nhưng trong lúc ấy, cử chỉ của Thanh và cách yêu
cầu có vẻ khác thường làm cho viên hội trưởng nghi nan liền từ chối một
cách lịch thiệp. Thanh run người lên, nói vài câu vô nghĩa rồi vội vã
ra ngoài, không chào nữa. Lẽ tất nhiên thái độ lạ lùng ấy làm cho viên
hội trưởng thêm nghi ngờ. Ông ta bảo cùng những người canh giữ “Cổ viện á
Đông” không được để một người nào vào gian phòng nước đá nếu chẳng có
giấy phép có chữ ký của ông ta.
Sau đó có tin ở Cổ viện rằng có người định đánh đuổi tên canh gác để vào
trong tháp nước đá. Người ấy không ai khác hơn là Thanh. Ông hội trưởng
hay tin, tìm đến nhà Thanh gặp lúc Thanh đang ngồi trước đồ vẽ, mặt úp
trong hai tay. Thấy khó cắt nghĩa về việc đã xẩy ra, Thanh lễ phép mời
viên hội trưởng đi ngay khỏi căn phòng mà Thanh là chủ nhân. Thấy họa sĩ
có vẻ kỳ dị, ông nhún vai ra về và đặt thêm ba ống khóa bí mật ở cửa
phòng “Người đẹp Đông phương” và giữ chìa khóa trong tủ sắt ở buồng giấy
riêng. Trong ba tháng, không có sự gì xẩy ra. Mỗi tuần hai lần viên hội
trưởng cùng hai người canh giữ coi về các máy lạnh tự mình vào thăm
người đẹp.
Mỗi ngày, Thanh vào phòng họa nhưng không làm việc nữa, nước thuốc khô
lại, bút vẽ bừa bãi không rửa. Có lúc, Thanh ngồi hàng giờ trước giá vẽ
hay là đi lui tới luôn trong phòng không nghỉ. Cách nửa tháng, một buổi
khuya, tôi gặp Thanh trong một tiệm cà phê bán sáng đêm. Lạnh lùng bơ
phờ, Thanh bắt tay tôi, chỉ nói một câu:
- Tôi mới bán ba bức tranh cho một người Pháp được gần một ngàn đồng.
Rồi im lặng ngồi nhìn tách cà phê đậm đen cho đến lúc trời hừng sáng, Thanh đứng dậy nhìn tôi cười gượng đầy cả buồn rầu ra về.
Vắng Thanh khá lâu, một hôm tôi đọc thấy trên báo rằng Thanh và đồng
lõa, một người thợ khóa, và tên canh giữ “Cổ viện á Đông” bị truy tố.
Người thợ khóa có tiền án trốn thoát; tên canh giữ bị bắt thú nhận hết:
Thanh năn nỉ nếu hắn ngủ yên trong đêm phiên gác thì sẽ cho một trăm
đồng. Được món tiền lớn hắn nhận lời. Lúc chín giờ tối Thanh đến Cổ viện
với một người thợ khóa, tên canh giữ mở cửa cho hai người vào phòng
giấy của viên hội trưởng.
Tên thợ khóa mở cửa vào, rồi đem ra thử đủ các kiểu thìa khóa để mở tủ
sắt. Hắn không phải khó nhọc lắm, vì ống khóa tủ sắt làm theo một kiểu
xưa, Thanh lấy mấy cái thìa khóa để trong đó và đóng lại. Rồi cả ba
người vào trong Cổ viện mở các ống khóa bí mật ở tòa nước đá để vào văn
phòng trước.
Thanh bảo tên canh giữ đốt củi ở lò sưởi cho được ấm áp rồi bày thuốc
màu và đồ vẽ đem theo. Thanh đưa cho tên canh giữ số tiền đã hẹn và cho
tên thợ khóa ba chục rồi bảo đi ra để yên một mình Thanh. Hai đứa ra
uống rượu mừng được món tiền lớn, rồi người thợ khóa đi, tên canh giữ
ngả ra ngủ cho đến sáng.
Tình cờ ngày sau lại gặp hôm viên hội trưởng đến thăm người đẹp. Thấy
cánh cửa sắt khóa ở trong, ông cho tìm một người thợ khóa và báo tin
cùng sở cảnh sát. Sau một giờ phá, cạy, cái cửa sắt nặng rơi rầm xuống
trong gian phòng ngoài. Một mùi thối ghê gớm hắt vào mặt bắt họ muốn
nhào lui, long óc. Viên hội trưởng bịt mũi bằng khăn tay, chạy vào thì
thấy khối nước đá đã tan vỡ và ở phía giữa, người đẹp biến mất.
Thình lình trong góc, một giọng rền rĩ, than vãn nghe như không phải là
tiếng của người. Thanh đang cựa quậy trong đống nước đá bị ướp lạnh đến
nửa người. Mặt và hai tay đầy máu, mình mặc sơ mi và quần áo rách hư.
Hai con mắt của Thanh như lìa ra khỏi sọ dừa, nước bọt chảy đầy cả
miệng. Người ta đem Thanh ra khỏi nơi này rất khó khăn. Trả lời cho
những câu hỏi, Thanh chỉ lập cập nói không đâu. Khi muốn đưa Thanh ra
căn phòng trước thì hắn la hét và vùng vẫy chống cự lại. Bốn người phải
giữ lấy Thanh nhưng lúc đem ra gần cửa phía ngoài thì hắn giật thoát
được, với một tiếng hét ghê gớm rồi chạy vào một góc trong xa. Một sự
giày vò điên cuồng đưa lại cho cái thân hình đã giá cứng một sức mạnh lạ
thường khiến những người canh gác phải bắt trói chân tay Thanh lại,
khiêng đi như một con vật. Ra đến trước cửa Thanh còn cố gỡ thoát ra với
một tiếng kêu rùng rợn, rồi rơi xuống đất, đầu gối trên một tảng nước
đá, bất tỉnh.
Người ta mới chở Thanh vào nhà thương và ở đây, cách ba tháng sau, đưa
vào nhà điên. Tôi có đến thăm Thanh một lần trông thảm hại quá. Hai lỗ
tai và bàn tay mặt cứng giá lại, độ mười lăm phút, thì một cơn ho dữ dội
làm run rẩy cả mình Thanh. Sau một đêm ghê rợn trong gian phòng nước
đá, Thanh chẳng có một lúc yên. Một cơn mê sảng ghê gớm giày vò hắn cả
ngày lẫn đêm.
Tôi sôi nổi giục Nam.
- Nhưng mà trong đêm đó tại “Cổ viện á Đông” đã xẩy ra những gì?
- Tôi đã hết sức chú ý, thu nhặt đến những tài liệu gần như vô ích để đi
tới sự hiểu biết rõ ràng. Tôi sục sạo những tranh vẽ, các hộc bàn của
Thanh; ở đây, một nét vẽ, chỗ kia một hàng chữ, cắt nghĩa cho tôi biết
thấu những dây tơ tưởng, những giấc mơ của Thanh. Có lẽ tôi phải nghĩ ra
nhiều trường hợp nữa, nhưng tôi chắc không đến nỗi phải lầm.
Nguyễn Thanh là một người khác thường. Thanh đi trên cuộc đời với một
giấc mơ trong tâm hồn. Đối với Thanh cái gì rồi cũng ra tro bụi trong
nháy mắt, cái xác con chó chết thối tha bên đường cũng như hình ảnh
người đàn bà đẹp nhất bằng xương bằng thịt. Thanh muốn sự không bao giờ
có thực hiện. Phải có một cái đẹp nữa, đứng trên cả thời gian và không
gian: sự bất diệt.
Và sự vô vọng ấy đã thành sự thật: nhà nghệ sĩ đã tìm được nàng bất
diệt, “Người đẹp Đông phương” – Một người đàn bà đẹp, đã sống mấy ngàn
năm trước đây ở một góc trời á đến làm kiểu mẫu cho Thanh. Nàng đã đặt
mình nằm trên sức mạnh của thời gian để gặp Thanh. Nàng đã chết. Nhưng
cần gì? Thanh nói thế, dẫu nàng chết đi rồi, sao Thanh lại không có thể
yêu? Người xưa đã yêu một pho tượng đá và pho tượng đã cảm động hóa ra
người. Người đẹp phương Đông đã thắng được sức mạnh của thời gian trong
khi loài người tiêu tan trở về với cát bụi. Nhà nghệ sĩ theo đuổi sự bất
tử liền ôm ấp lấy sự phi thường ấy.
Cứ mỗi lần Thanh đến ở Cổ viện để vẽ người đẹp, thì trong hồn càng in
sâu bức tranh tượng trưng sự thắng lợi của sắc đẹp trên thời gian. Và
bởi đây, trí tưởng điên cuồng của nhà nghệ sĩ đã nẩy nở ra cái hoa đẹp
nhất mà không bao giờ một người trần gian nào được hưởng: ái tình và
Nghệ thuật hòa nhịp đời đời. Nhưng mà không phải Thanh vẽ người yêu ở
trong khối óc đá. Nàng phải được tự do nằm ở gần chàng. Dưới chân nàng
thời gian giết hại bất lực quỳ trước nhan sắc thắng thế.
ý nghĩ đem nàng ra khỏi khối nước đá ăn sâu trong tâm hồn Thanh và những
sự khó khăn phải gặp chỉ làm cho Thanh thêm bồng bột muốn đi ngay đến
định tưởng. Với số tiền đã bán được mấy bức tranh, Thanh đưa cho tên
canh giữ và người thợ khóa, Thanh có thể thực hiện được ý muốn. Trong
thời kỳ viên hội trưởng cấm không cho Thanh vào Cổ viện, sự ước muốn gần
người đẹp càng sôi nổi trong đầu óc Thanh. Và chàng đã tìm đến “Người
đẹp Đông phương”.
Trong khối nước đá, nàng như muốn đi ra với Thanh. Hai mắt người đẹp như
chăm chú nhìn Thanh, bàn tay nàng như ra dấu trước sự mờ loạn của
Thanh.
Chàng rút cái rìu nhỏ đem theo trong túi ra bắt đầu làm việc.
Nhưng với một vật nhỏ như thế không phải là dễ dàng, Thanh đã phải làm
việc rất lâu. Từng lúc người đẹp như thúc giục chàng với đôi mắt xanh
biếc.
- Gắng lên, người yêu của em! Chỉ trong chốc lát là em sẽ ở trong tay anh!
Bốn bề nước đá vỡ vớt ra từng mảng. Thanh phá mãi, và bồng được người
đẹp ra ở phòng ngoài ấm áp và tiếng nổ trong lò sưởi như hát một điệu
nhạc lạ lùng.
Nhẹ nhàng, Thanh đặt nàng trên ghế dài rồi bắt đầu vẽ. Với một sự sôi
nổi dị thường, một cảm hứng kỳ lạ, Thanh đặt hết thiên tài vào tác phẩm
của mình. Trong khi ấy, lửa ở lò sưởi cháy rực làm không khí trong phòng
trở nên nóng bức. Mồ hôi nhỏ giọt ở trán, Thanh tưởng là sự kích thích
của linh hứng đã làm cho chàng nóng nảy nên cởi áo ngoài ra mặc sơ mi để
vẽ.
Có phải môi nàng đã cử động không? Thanh chăm chú nhìn nàng, môi dưới
của người đẹp như thoáng một nét cười. Thanh dụi mắt tưởng mình lầm lạc.
Nhưng tay nàng se sẽ cử động như tỏ dấu cho Thanh lại. Thanh vứt bút vẽ
vội vàng đến bên nàng. Chàng quỳ xuống, nắm lấy bàn tay xinh đẹp in mấy
làn gân xanh nhạt Nàng để yên cho Thanh. Chàng ấp vào bàn tay, ngẩng
đầu lên nhìn rồi ngả mình vào lòng nàng, nhắm mắt hôn má, môi, cổ, làn
ngực trắng nõn nà.
Xác thịt tan rữa, hôi nồng nặc dính vào người Thanh. Chàng lùi vài bước.
Những nét đẹp mất dần… Một mùi thối ghê gớm, không thể chịu nổi lấn át
Thanh và theo hơi nóng của lửa càng tăng thêm. Xác người đàn bà đẹp chảy
ra. Trước mắt Thanh, một cảnh tượng khủng khiếp đi sâu vào trí não
chàng: thời gian, cái vĩ đại tàn ác trả thù.
Thanh muốn trốn thoát, chạy ra cửa… nhưng thìa khóa đâu? Trong lúc ấy,
Thanh không còn lý trí nữa. Chàng đánh đầu đến chảy máu, nhưng cửa sắt
vẫn đóng chặt. Và cứ mỗi lúc cảnh rùng rợn càng tăng thêm. Thanh cảm
thấy mùi thịt rữa nát bấu cắn lấy mũi, miệng chàng. Thanh hét lên như
một con vật bị cắn họng, chàng đâm mình vào trong phòng nước đá rồi ngồi
yên trong một góc mặc cho sự hối hận vò xé, đay nghiến.
Và đây, ta thấy con người bé nhỏ rồ dại tưởng có thể giãy đạp thời gian ở dưới chân.