*****
Chị như người mất hồn, bước đi lang thang vô định. Nước mắt chị cứ trào
ra nhòa lệ, không nghe gì không thấy gì. Trong đầu chị chỉ hiện lên hình
ảnh đưá con, đầu nó quấn băng trắng toát vô cảm giác. Ngày mai nó phải
mổ thì mới hy vọng cứu sống, mà bây giờ trong tay chị không còn một
đồng. Chị còn nhớ nét mặt vô cảm của ông bác sỹ khi chị trình bày hoàn
cảnh của mình :
- Không đóng tiền thì chúng tôi chịu thôi.
Lời ông
bác sỹ vang vang "chịu thôi, chịu thôi.." làm chị quỵ xuống, không ngó
gì đến chị, tay bác sỹ móc chiếc điện thoại ra trả lời bạn vùa gọi tới
và nhanh chóng bỏ đi.
Chị đi mãi đến khi có một cơn gió lạnh thổi
qua mang theo mùi bùn làm chị tỉnh táo đôi chút. Trước mặt chị bây giờ
là hồ nước trong công viên, chị ngồi thụp xuống và lặng lẽ khóc. Mấy
thằng mất dạy uống rượu say đã tông thằng bé con của chị, trên đường nó
đi học về rồi tụi mất dạy bỏ chạy mất. Người ta báo tin cho chị khi chị
đang cấy luá ngoài ruộng. Khi biết rằng con mình bị chấn thương sọ não
phải mổ mới cứu được, tài sản đáng giá trong nhà chị chỉ còn đôi bò cày,
chị liền kêu người bán rẻ để lo cho con. Ai dè chị vừa lên, chưa kịp
đóng tiền cho con, thì đã bị bọn bất lương rạch túi lấy đi mất. Càng
nghĩ càng xót xa trong lòng, chị khóc rưng rức, làm sao đây? Làm sao
đây? Chị càng nghĩ càng quẫn trí, trong cơn mê hoảng loạn chị ngửa mặt
lên trời hét lên :
Bầu trời đen thăm thẳm im lặng, chỉ có gió đưa tiếng khóc của chị đi xa...
*****
Cả người Tú như lên cơn sốt, chốc chốc nó lại sờ tay vào túi quần để
chắc chắn là cọc tiền vẫn đang ở đó. Vận may đến quá bất ngờ làm nó
choáng váng. Đầu óc nó quay cuồng bao nhiêu là ý tưởng, khi nó nghĩ đến
việc xài số tiền này.
Nhiều đêm nằm mơ nó cũng thấy mình kiếm
được thật nhiều tiền. Nó sẽ đường hoàng bước vào quán, kêu ra những món
ăn mà ngày thường nó chỉ được ngửi mùi thơm khi đi ngang. Nó sẽ mua một
ngôi nhà mời chú nó lên chơi, để xem sự thành đạt vươn lên của nó. Nó sẽ
mời tất cả bạn bè đánh giày đến chơi, để nhìn thấy sự ngưỡng mộ của
chúng. Nó sẽ mở một cửa hàng bán xe và thuê người làm, như các cửa hàng
trên đường nó thấy những lúc đi ngang hàng ngày...
Số tiền này
tuy không đủ thực hiện những ước mơ lớn lao của nó, nhưng chắc chắn là
nó sẽ sung sướng hơn trong những ngày sắp tới. Chợt nó nghe văng vẳng
như có tiếng người đang khóc. Nó định bỏ đi, nhưng sau đó hình như nó
nghe một tiếng than văng vẳng nghe não ruột. Tò mò nó bước lại gần, thì
thấy một người đàn bà bận bộ đồ bà ba màu đen, đang ngồi khóc cạnh hồ.
Nhìn thấy người đàn bà có dáng quen quen, nó sực nhớ tới hình ảnh người
đàn bà bị mất tiền hồi chiều. Tự nhiên trong lòng nó bỗng trào dâng nỗi
thương cảm đồng loại. Trong túi nó các tờ giấy bạc đang sột soạt. Trong
tích tắc nó quyết định chia xẻ cái may mắn của nó một ít, cho người đàn
bà đang ngồi kia. Nghĩ vậy, nó liền cất tiếng kêu :
- Cô ơi...
Người
đàn bà giật nảy mình, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên. Trước mặt chị là
một thằng bé khoảng 14-15 tuổi ốm yếu, đen đủi, bận bộ đồ rách vá năm ba
chỗ. Tay nó cầm thùng đồ nghề đánh giày, đang cúi xuống kêu chị. Chị
không hiểu nó kêu mình để làm gì, nhưng cũng khẽ trả lời :
- Có việc gì không cháu?
- Có phải cô hồi chiều bị móc túi mất tiền phải không? - Nó hỏi.
Như chạm vào nỗi đau xé lòng, người đàn bà lại khóc ti tỉ và kể lể cho nó nghe trong nước mắt :
-
Uh. Con cô bị xe tông chấn thương sọ não phải mổ mới cứu được nó. Cô đã
phải bán bò là tài sản đáng giá trong nhà, để lấy tiền lên lo cho nó.
Cô bọc tiền trong chiếc khăn mùi xoa màu xanh, bỏ vô ngăn trong của túi
xách, vậy mà...vậy mà tụi nó đã nhẫn tâm rạch túi lấy đi của cô. Ngày
mai con cô phải mổ rồi...
Người đàn bà lại nấc lên trong tiếng
khóc. Chị không thấy để ý tới sự thay đổi của thằng bé đứng trước mặt.
Nó sững người há hốc miệng khi nghe chị nói tới chiếc khăn mùi xoa màu
xanh. Sao lại có thể như thế được? Tú lập cập hỏi :
- Vậy...vậy cô mất...nhiều ít.
- Khoảng chừng chín triệu sáu. - Chị nói tiếp - Toàn tờ năm trăm ngàn...
Nó
bàng hoàng thật sự không thể tin nổi sự bất hạnh của chị, lại là sự may
mắn của mình. Sao lại như thế nhỉ? Tiền của chị bị lấy cắp, lại...lại
nằm dưới chiếc ghế đá nó ngủ hồi chiều. Trong lòng nó lúc này giằng xé
bao nhiêu là ý nghĩ. Từng tiếng nói đan xen vang lên trong đầu nó :
- Thôi đi đi, số tiền lớn như thế biết bao giờ mới kiếm được. Mình có lấy cắp của ai đâu...
- Không được, người ta khổ thế mà. Con người ta ngày mai phải mổ...
- Hay đưa lại cho bà ta một ít. Làm sao bà ta biết được...
...
Trong
một phút mà tưởng đâu lâu như cả đời người. Cuối cùng lương tâm, nhân
cách của một đứa bé lăn lộn giữa chợ đời ô trọc suốt năm năm trời đã
chiến thắng. Nó nhè nhẹ lôi cục tiền bọc trong chiếc khăn màu xanh ra từ
từ đưa cho chị.
- Cô ơi, cái...này cháu...lụm được cô ...xem có phải của cô không? - Nó ngập ngừng nói một cách tiếc rẻ.
Chị
như vồ lấy cục tiền trong tay nó. Tay chị run run, lật đật mở chiếc
khăn mùi xoa. Chị như không tin vào mắt mình. Trời cao quả thật có mắt.
Chị nắm hai tay thằng bé vừa khóc vừa nói :
- Cháu ơi, cô...cô...-
Giọng chị nghẹn lại. - Cháu đã cứu cả hai mẹ con cô...- Như chợt nhớ ra
điều gì chị cầm lấy hai tờ năm trăm ngàn dúi vào tay nó.
- Cháu cầm lấy, đây là lòng biết ơn của hai mẹ con cô đối với cháu.
- Cháu không lấy đâu.- Nó khảng khái đáp, bưóc giật lùi và bỏ đi như chạy.
Trong
bóng tối, từ nãy giờ có một cặp mắt đang theo dõi câu chuyện giữa hai
cô cháu. Mắt hắn đột nhiên ánh lên một tia nhìn gian giảo.
*****
Khi chị vừa bước ra cổng công viên. Đột nhiên chị nghe tiếng kêu :
- Chị kia đứng lại.
Nhìn
sang phải chị thấy tay bảo vệ công viên đang cầm chiếc dùi cui chỉ chỉ
vào chị. Ngay sau đó một tay bảo vệ khác liền kéo tay chị vào phòng bảo
vệ. Chị hoảng sợ la lên :
- Tôi có làm gì đâu mà các anh kéo tôi vào đây.
- Chúng tôi nghi ngờ chị ăn cắp. Chúng tôi thấy chị và thằng bé bụi đời chia nhau tiền.- Tay bảo vệ cầm dùi cui nói.
-
Nó đâu phải bụi đời, nó lụm được tiền của tôi bị móc túi hồi chiều, nó
trả lại cho tui...- Đột nhiên chị cảm thấy lời nói của mình có vẻ không
được ổn.
- Bà đang kể chuyện cổ tích đó hả? - Tay bảo vệ cầm dùi cui
cười hắc hắc. Hắn lôi cọc tiền từ trong người chị ra, mắt hắn sáng lên
khi đếm cọc tiền. Hắn tách cọc tiền ra làm đôi, một nửa hắn đút túi còn
một nửa hắn thảy lại cho chị.
- Coi như là bọn tui tha cho bà...